Nguyễn Khánh Hòa

Phụ huynh Nguyễn Khánh Hòa (mẹ Đặng Xuân Sơn – Du học sinh bậc PT tại Đức)

CTC- SỰ TIN CẬY TUYỆT ĐỐI.

Xã hội ngày càng phát triển, đồng nghĩa với khoa học kỹ thuật hiện đại và tinh vi hơn, lớp trẻ sống trong môi trường công nghệ thay đổi từng giờ, luôn muốn khám phá, tìm tòi và học hỏi những điều mới lạ, những thành tựu của các quốc gia trên thế giới.

Mấy năm trở lại đây, du học được nhiều gia đình quan tâm và hướng con cái họ đi theo hình thức này. Các trung tâm tư vấn và dạy tiếng mọc lên như nấm, nhưng để tìm được những thông tin chính xác, đầy đủ và tin cậy thì lại không hề đơn giản.

Cách đây gần 4 năm, gia đình tôi đã suy nghĩ đến việc cho con đi du học Đức chỉ bởi thấy  tinh thần, ý chí của người Đức rất bền bỉ, kiên định, kỉ luật, những sản phẩm kỹ thuật và tiêu dùng của Đức nó “đáng đồng tiền bát gạo”, cứ chắc nình nịch như cục gạch, chứ cũng chưa biết được nhiều thông tin về giáo dục, vì thế mà băn khoăn lắm, chả biết bắt đầu từ đâu nữa.

Một lần tình cờ trong lúc lang thang trên mạng ông xã tôi nhìn thấy trang web Phuonghoa.edu.vn của bác Hoa, ổng ngồi đọc ko sót bài nào, như vớ được phao bèn bấm máy gọi bác rồi sau đó bảo với tôi rằng: Đi, nhà mình sẽ đến gặp bác (kiểu rất tự tin đã tìm ra câu trả lời)

Tôi nhớ đó là 1 chiều mùa đông cuối năm, cả nhà tôi rồng rắn đến nhà bác Hoa chơi, lúc đến đã có 1 gia đình nữa ở đó rồi, chúng tôi ngồi trò chuyện  suốt buổi chiều đến tối mịt, tất cả những gì chúng tôi chưa biết được bác chia sẻ tận tình và dí dỏm, rất vui vẻ thoải mái. Cậu con tôi, 14 tuổi, lứa tuổi teen lúc nào cũng chỉ như chực chờ bùng nổ cảm xúc tiêu cực, học hành làng nhàng, bướng bỉnh, chẳng chịu ngồi im 1h, chưa từng muốn học tiếng Đức, thế mà ngồi nghe bác nói, vẻ mặt nó ánh lên niềm háo hức.

Một vài tháng sau bác thành lập Nhịp Cầu Đức CTC, con tôi là 1 trong những lứa học sinh đầu tiên của bác, ở lớp Potsdam.

Để nói về những ngày tháng “mài mông”  và cả “ mài lưng”  ở CTC (nhà bác và nhà tôi ở tận 2 đầu thành phố, nó học ở nhà bác buổi sáng, ăn ngủ nghỉ trưa ở đấy rồi chiều sang học văn nhà cô P.L, giáo viên trường CNN). Những  bài tập về nhà là clip tự thu âm ngọng nghịu ko nín được cười, những lúc bị bác mắng cho té tát, những lúc hết giờ chờ bố mẹ đón ngồi buôn với bác chuyện tình yêu tình báo, những lời nhận xét bài tập hóm hỉnh và khích lệ của cô A, cô T là những cô giáo từ ngày đầu con tôi theo học, buổi dã ngoại, cắm trại,những bức thư dặn dò nhắn nhủ của cô T trước khi đi trại hè…. thì nhiều nhiều lắm ấy, tôi chẳng thể nào viết ra hết được, chỉ biết rằng rất thân thương.

Đến học ở CTC tôi mới hiểu được phương pháp giáo dục của bác Hoa, bác không  nguyên lý định luật gì hết mà bác cầm tay chỉ việc, bác cùng làm cùng chơi, cùng buồn cùng vui, bác rèn cho bọn trẻ tính tự lập, tự chịu trách nhiệm, bác gọt giũa những thói tật của các cô chiêu cậu ấm và luôn về phe chúng, phụ huynh nào có “thái độ” là cứ xác định tinh thần sẵn đi nhé, he he….

Đã 3 năm trôi qua từ khi con trai tôi đặt chân đến Đức trong chuyến trại hè đầu tiên của bác Hoa. Từ lúc nào mà 1 thằng nhóc tuổi teen ương bướng,, cộc cằn, chẳng biết tí tị gì tiếng  Đức mà nó dần trở nên yêu mến đất nước ấy, niềm mê say cứ ngấm dần vào nó, đến nỗi khi đi trại hè về nó đã viết trong cuốn nhật ký rằng ”Đức ơi chờ nhé, chắc chắn anh sẽ quay lại” he he….

Cho tới giờ tôi vẫn thầm cảm ơn bác, bởi ngay từ đầu bác đã giúp chúng tôi có hướng đi đúng, bởi ngoài dạy con tôi “học ăn học nói” bác còn dạy “học gói học mở”, bởi bác dành thời gian nghe tôi kể lể ca thán những chuyện đau đầu của ông con, bởi bác đã cùng tôi xử lý những rắc rối xảy ra như cơm bữa, và dù nó tai quái tới mức nào bác vẫn luôn tin nó, chưa bao giờ lắc đầu chê nó một câu, chỉ luôn động viên tôi rằng: Cứ bình tĩnh và phải thật kiên nhẫn, mặc kệ nó làm gì, hãy cứ yêu thương nó, những thằng sống tình cảm, bác tin nó sẽ nên người (bác tinh lắm ấy, quậy bướng kinh khủng mà vẫn thấy nó tình cảm).

Và bây giờ thì nó đang sống và học tập ở Đức, dù có những khó khăn nhưng nó đã biết cách vượt qua , dù có những nỗi nhớ nhưng nó đã biết cân bằng, dù có những rủi ro nó đã biết cách khắc phục.

Đó chính là thành quả ban đầu của chúng tôi, đang nảy nở từ sự tin cậy đã gửi trọn vào CTC.

Nguyễn Khánh Hòa